đi tìm tình yêu (bên trong mình)— phần 3: yêu bản thân là một thứ tình cảm song phương.

Tôi học cách trân trọng bản thân qua các bài luyện tập nhỏ tôi tự đặt ra.

Mỗi khi soi gương, thay vì moi móc khuyết điểm như trước thì tôi sẽ tự khen ngợi những nét đẹp mà tôi nghĩ là cũng không đến nỗi nào trên cơ thể mình. Đôi khi thay đổi ngoại hình thôi vẫn chưa đủ, cách suy nghĩ và nhìn nhận về bản thân mới quan trọng. Cơ thể mình cần sự kiên nhẫn và yêu thương để cố gắng, thay vì tàn phá giày xéo nó tại sao lại không chăm sóc nâng niu nó để tốt lên từng ngày? Có thể mình vẫn còn để ý và bị ảnh hưởng bởi người khác nghĩ gì về mình, nhưng nếu cứ suốt ngày gò bó gồng mình lên cố gắng để làm hài lòng mọi người thật sự rất mệt. Người duy nhất bạn nên cố gắng làm hài lòng chính là bản thân mình. 


Bên cạnh việc nhìn nhận những điều tốt đẹp, mình cũng cần học cách chấp nhận những khuyết điểm của bản thân. Trước đây da tôi lỗ chỗ mụn mủ sưng tấy như cái tổ ong, tôi từng ghê tởm nó đến mức cào cấu rạch chằng chịt lên mặt, nếu có một điều ước tôi sẽ không ngần ngại lãng phí nó cho một làn da nhẵn mịn. Nhưng cho đến thời điểm hiện tại thì mặt mình cũng không còn trứng cá hay mụn mủ, chỉ còn rất ít mụn ẩn và sẹo thâm, chung quy cũng không còn cảm giác sần sùi. Hồi trước tôi thường tự so sánh, tại sao bạn bè mình có làn da trắng sáng mịn màng chẳng phải lo điều gì, mình thì cũng cố gắng chăm sóc da, tập trang điểm nhưng vẫn không bao giờ bằng. Giờ thì tôi hiểu được cơ địa da của mình là nhạy cảm, dễ nhạy cảm và cũng không có cách nào thay đổi được điều đó, thế nên tôi học cách chấp nhận và trân trọng nó nhiều hơn, chăm sóc cẩn thận hơn vì suy cho cùng tôi cũng đã trải qua một quá trình dài để có được ngày hôm nay, tôi nên cảm thấy biết ơn. Vậy nên là đôi khi những khuyết điểm bẩm sinh là lý do tạo nên sự khác biệt của mỗi người, và tôi sẽ không xấu hổ hay ngần ngại khi thể hiện chúng ra, để thấy không ai trong chúng ta là hoàn hảo cả, không ai là hình mẫu của ai hay xứng đáng phải đem bản thân ra để so sánh cả. Tôi biết sẽ có những ngày bản thân cảm thấy không còn hứng thú với cuộc sống xung quanh mình nữa, thấy trống rỗng, vô nghĩa, hoàn toàn không sao hết. Hãy cho phép bản thân được nghỉ ngơi, ngủ thật nhiều, đến bao giờ cảm thấy sẵn sàng để vực dậy thì phải tiếp tục cố. Đó cũng là một hình thức yêu bản thân, vì mình quan tâm đến sức khỏe của mình và không bắt ép nó phải chịu đựng quá sức.

“Hồi phục là một quá trình kì lạ. Có những ngày bạn vẫn ổn. Những ngày khác, vết thương lại đau như mới. Đó là một quá trình không có khung thời gian nhất định, bạn chỉ cần tiếp tục và biết rằng khi tất cả kết thúc, bạn sẽ ổn thôi.”

Tôi thấy có rất nhiều người xung quanh tôi, trong đó có cả tôi, không biết bảo vệ bản thân. Tôi không nói đơn thuần về mặt thể chất mà là về tinh thần. Nhiều người đã quá quen với việc bị vùi dập và hạ thấp bản thân họ, từ đó họ tin rằng giá trị bản thân họ chỉ đến thế và không thể vươn lên. Tôi đạt được phiên bản tốt nhất của mình như hôm nay là nhờ vào việc lên tiếng tìm sự giúp đỡ cũng như đáp trả lại. Tôi biết tôi đã chịu tổn thương đủ rồi, tôi sẽ không để một ai dìm mình xuống được nữa. Đừng nghĩ bản thân mình vẫn chịu được, vẫn chưa đạt đến giới hạn đỉnh điểm, vậy thì đừng để nó đến mức tột cùng rồi mới biết lo cho mình, đến lúc đấy thì mình cũng đã tự bỏ lỡ biết bao cơ hội tốt đẹp nếu mình hành động sớm hơn. Cho rằng bị bắt nạt bởi những khiếm khuyết của bản thân dần sẽ hình thành nên hành vi tự đổ lỗi cho bản thân, ảnh hưởng rất nhiều cho tương lai sau này. Quan điểm của tôi rằng, có lẽ những kẻ độc mồm độc miệng ấy tìm đến mình như một cách trút giận và trốn tránh sự thật về tính tiêu cực của chính mình.

Tôi học cách không thù hận bất cứ ai. Kể cả những người ghét tôi. Có lẽ họ đang trải qua một ngày tồi tệ. Có lẽ họ đã có một tuổi thơ tồi tệ. Có lẽ họ chỉ cảm thấy khủng khiếp. Và thay vì trút lên bản thân như tôi, họ lại đi trút lên người khác. Đó không phải là lời bào chữa cho những điều tồi tệ mà họ làm, nhưng nếu chúng ta nghĩ về nó, thực sự rất buồn. Vậy có ích gì khi nhận được những lời ghét bỏ đó? Dù sao thì nó cũng không dành cho bạn. Những người đó chỉ đang giận bản thân và họ khiến bản thân cảm thấy tốt hơn bằng cách hạ thấp người khác. Vì vậy, chỉ cần tiếp tục làm những gì bạn phải làm, tiếp tục lan tỏa tình yêu thương và cuối cùng, họ sẽ nhận ra sự thù hận là vô nghĩa như thế nào, bởi vì họ không thể làm tổn thương chúng ta một khi chúng ta không cho phép họ.

Bên cạnh đó, mình cũng nên học cách lên tiếng bảo vệ vì người khác. Không phải ai cũng có được dũng khí để nói ra hay nhận ra giá trị của bản thân họ. Nếu mình có khả năng thì đừng ngần ngại giúp đỡ người khác. Thay vì tìm cách nhấn dìm nhau xuống thì tại sao ta không cùng cố gắng cứu lấy nhau?

Đó là điều tôi luôn quan niệm và ghi nhớ từ bé, bản thân mình không bao giờ là vô dụng, vì khi ta còn biết quan tâm, giúp đỡ người khác, kể cả khi ta không thể giúp chính mình, nhưng đó vẫn là một điều tốt đẹp ở bản thân mình. Hãy nhớ rằng có những người sống vì bạn, thế nên bạn phải sống vì họ. Tôi không xấu hổ hay ngần ngại khi chia sẻ một cách bộc bạch về câu chuyện của bản thân, vì tôi đã chiến đấu hết mình và trải qua cả một quá trình dài không hề dễ dàng để có được ngày hôm nay. Nếu tôi làm được thì bất kỳ ai ngoài kia cũng đang đấu tranh với việc học cách yêu bản thân, đều có thể làm được. Những điều tốt đẹp cần có thời gian, hãy kiên nhẫn với chính mình. Bạn sẽ không bao giờ cô độc, chỉ cần bạn sẵn sàng lên tiếng. Bản thân bạn đã cố gắng rất nhiều rồi, hãy để bạn được sống, bạn nhé.

Next
Next

đi tìm tình yêu (bên trong mình)—phần 2: được vá lành