đi tìm tình yêu (bên trong mình)—phần 2: được vá lành

cảnh báo nội dung: bài viết có đề cập đến vấn đề về tâm lý (trầm cảm & rối loạn ăn uống), sử dụng thuốc, tự tử và hành động tự làm hại bản thân. cân nhắc trước khi đọc

Tác Giả: Bạch Dương

Mùa hè 2019 tôi dành thời gian cho bản thân hồi phục trong chuyến trại hè đi Úc. Tôi được chạy trốn khỏi mọi điều tiêu cực ở Việt Nam một thời gian và có cơ hội để tìm lại bản thân. Môi trường bên đấy cho phép tôi được là chính mình và cảm thấy được lắng nghe cũng như được phát triển những khả năng mà bản thân tôi không biết tôi có. Tôi tin rằng mình đã đủ mạnh mẽ, sẵn sàng cho một năm học mới ở cấp 3 này nhưng mà tôi đã lầm. Tôi không bao giờ dám quay trở lại khoảng thời gian đen tối của năm lớp 11 ấy.

Chuỗi ngày tháng trừng phạt bản thân của tôi kéo dài: tôi gặp ác mộng triền miên, đôi khi đến cái mức phát điên lên giật tóc đập đầu vào tường, hầu như đêm nào cũng phải gọi điện cho một người bạn nào đó để được canh chừng lúc ngủ. Tôi thèm khát được có một giấc ngủ tử tế đến mức phải bắt đầu sử dụng thuốc ngủ.

Mới đầu còn dùng theo đúng liều chỉ định, nhưng dần rồi tôi bị lạm dụng và thường xuyên tự gấp đôi liều lên mỗi đêm để được kéo dài giấc ngủ lâu hơn. Tác dụng phụ khiến đầu óc tôi lúc nào cũng mụ mị và uể oải không thể tập trung. Bệnh rối loạn ăn uống bắt đầu trở nên tệ hơn kể từ hồi cấp 2, tôi bỏ đói cơ thể mình vài ngày đến khi kiệt sức mới ăn. Tôi chọn cách sống buông thả và trốn tránh.

Tôi liên tục nghỉ học và trì hoãn mọi thứ và tự bao biện là mình cần được nghỉ ngơi và mình xứng đáng vậy, nhưng thực chất tôi chỉ càng cảm thấy tệ hơn. Gia đình và bạn bè đã cố gắng để giúp đỡ, nhưng rồi sau những lần tôi chống đối bằng cách móc họng nôn hết đồ ăn lẫn thuốc, cả những lần từ chối đi ra ngoài và phớt lờ đi những tin nhắn quan tâm hỏi han của mọi người, dần rồi ai cũng mệt mỏi. Nếu giờ nhìn lại bản thân của ngày ấy tôi chỉ muốn khóc vì thương. 

Tôi cứ nghĩ sẽ không thể, không có cách nào để vực dậy, để vượt qua tất cả những thứ này. Điều bất ngờ nhất đã xảy ra khi đợt nghỉ dịch Covid đầu năm nay đã cho tôi cơ hội được hồi phục. Tôi ở nhà và có thời gian để suy ngẫm nhiều hơn về bản thân mình chứ không phải gồng chịu ở trường.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn và chú tâm được nhiều hơn vào bản thân muốn gì. Việc đầu tiên tôi làm đó là thay đổi lại môi trường sống của mình. Có thể tâm trạng tôi trước đây cũng một phần bị ảnh hưởng do khung cảnh xung quanh, vì nhà cửa luôn luôn tối tăm hiu quạnh không có chút hơi người và mọi thứ đều nhìn ảo não u ám

Tôi quyết định dành nguyên một ngày để dọn dẹp trang trí lại phòng mình như một cách bắt đầu mới, thêm chút màu sắc và ánh sáng. Tôi quyết định kéo rèm ra cho sáng sủa; trước đây lúc nào cũng ám ảnh về lần tự tử không thành công ở trên khung cửa sổ nên tôi chưa bao giờ dám động vào cái rèm. Hàng ngày tôi tập thói quen dậy sớm tự nấu đồ ăn và ăn đủ các bữa, cũng đi tập gym để cơ thể khỏe hơn, tìm học một loại nhạc cụ mới và lọ mọ với những thú vui sở thích mà tôi bỏ quên từ lâu, tất cả những sự tiến bộ dù nhỏ bé nhưng vượt bậc đó, trong vỏn vẹn vài tuần. Quan trọng nhất đó là, tôi cắt tóc thật ngắn mà không chút do dự, cảm thấy như được trút hết mọi thứ vậy, lâu lắm rồi mới được cảm thấy là chính tôi.

Để học cách tập yêu bản thân, đó là một quá trình dài và không mấy dễ dàng, nhưng không có nghĩa là không thể.

Tôi học được rằng miệng đời người là không thể tránh, nhưng người có lỗi nhất với bản thân vẫn là mình. Có thể có những người độc mồm độc miệng tìm cách dìm ta xuống, nhưng họ sẽ không thể làm tổn thương mình nếu mình không cho phép.

Còn tiếp tục…

Previous
Previous

đi tìm tình yêu (bên trong mình)— phần 3: yêu bản thân là một thứ tình cảm song phương.

Next
Next

đi tìm tình yêu (bên trong mình)—phần 1 : những vết cắt