đi tìm tình yêu (bên trong mình)—phần 1 : những vết cắt

cảnh báo nội dung: bài viết có đề cập đến vấn đề về tâm lý (trầm cảm & rối loạn ăn uống), tự tử và hành động tự làm hại bản thân. cân nhắc trước khi đọc

Tác Giả : Bạch Dương

Tôi yêu cái cơ thể chằng chịt sẹo co ro sợ hãi trong góc phòng vắng lạnh. Vì tôi biết nó đã hi sinh nhiều nhường nào để tôi được sống.

Lớn lên và trưởng thành với cái suy nghĩ “bị sinh ra” bao bọc quanh tôi từ bé. Cả tuổi thơ bị ám ảnh về sự đổ vỡ của gia đình là lỗi của bản thân,  đáng ra sẽ chỉ sống trên đời được 4 năm thôi nếu ngày ấy con dao trên tay không được giằng ra.Sống xa mẹ, bố một thân làm gà trống nuôi con, phải học cách làm quen với một mình, vấp ngã cũng phải tự đứng dậy. Không có bàn tay chăm sóc của mẹ, đến cái tóc cũng không biết chải, áo quần chẳng bao giờ được là gấp phẳng phiu như bạn bè đồng trang lứa. Những lần bị quấy rối, bắt nạt cũng phải tự tìm cách bảo vệ bản thân chứ đâu dám nói ai biết. Cho đến khi bố quyết định đi bước tiếp, và cuộc đời tôi cũng như sang một trang mới, nhưng không mấy tốt đẹp.

Cô ta là mẹ kế (cũ) của tôi, cho tôi mọi sự quan tâm yêu thương dịu dàng từ một người mẹ, với một đứa nhóc thèm khát tình cảm như tôi thì đã an tâm mình sẽ được sống hạnh phúc từ đây. Tôi bị mờ mắt, luôn tìm cớ bao biện cho mọi điều xấu xa cô ta gây ra chỉ vì tôi chỉ muốn có một người mẹ ở bên. Cô ta khiến tôi phải tin rằng thế giới này thật tàn nhẫn, rằng bản thân tôi chính là một sai lầm. Cô ta không những xâm phạm quyền riêng tư của tôi mà còn không cho phép tôi gặp mẹ đẻ của mình. Vết cắt đầu tiên trong đời vào năm lớp 4 cũng từ chính tay cô ta nắm dao vào tay tôi và ép tôi phải kết liễu bản thân. Tôi vẫn một mực tin và yêu cô ta, tôi tin rằng cô sẽ ở đó và cho tôi một cái ôm khi tôi cần nhất, nhưng thay vào đó cô rủa tôi bị điên và xứng đáng bị thế. Trong khoảnh khắc ấy tôi tự nhủ đây sẽ là lần cuối tôi tin một người. 

Lên cấp 2, tôi biết kết bạn, cũng biết yêu. Tôi học cách mở lòng và tin tưởng người khác. Tôi quá trân trọng các mối quan hệ đến mức chấp nhận bị chà đạp giày xéo lên chỉ để có bạn. Một lần nữa tôi lại tin nhầm người, tôi để người ấy hành hạ cái cơ thể chưa kịp chữa lành đến quằn quại. Người ấy khiến tôi tin rằng tôi không có quyền được ra ngoài đường, không có quyền được đi mua quần áo, nhìn hay chạm vào thôi cũng không thể, càng không được phép thích ai. Trong một thời gian dài, tôi tin rằng mình không có cơ có múi như ai, như vậy là béo rồi, là phải nhịn ăn phải bỏ đói đến khi lả đi. Tôi lại bắt buộc phải tin rằng mình có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ được công nhận, sẽ luôn thất bại trong cuộc sống. Tôi đau đớn tin rằng tôi vẫn phải tiếp tục sống dù cho nguồn động lực để sống trên đời này, bà nội tôi, đã qua đời.

Tôi đã tin vào mọi thứ, nhưng đến cuối cùng thì không một ai tin ở tôi.

Năm 2018, 3 ngày trước khi thi cấp 3. Tôi treo cổ không thành. Ngồi bên cạnh mớ ngổn ngang của các mảng tường vỡ và vụn sơn, tôi biết chỉ có bản thân tôi mới cứu được tôi, và tôi sẽ không để ai làm tổn thương nó nữa. Tôi quyết định đặt trọn niềm tin vào bản thân thay vì người khác, điều mà lẽ ra tôi nên làm sớm hơn. Tôi thi đỗ nguyện vọng 1 và đỗ vòng tuyển thành viên của câu lạc bộ tôi yêu thích. Trong khoảng thời gian ấy vẫn liên tục có những lời lăng mạ chì chiết ẩn danh trên mạng xã hội tấn công tôi một cách dồn dập, nhưng tôi đã sớm vực dậy nhanh chóng và tự tránh xa môi trường độc hại ấy.

Bước chân vào cấp 3, một môi trường được ví là “xã hội thu nhỏ”, tôi cố gồng mình lên vì sợ trường mới, bạn bè mới, tập thể mới cũng sẽ làm tổn thương tôi như trước đây.

Tôi thay đổi ngoại hình của bản thân để phù hợp với cái khuôn mẫu chuẩn mực bấy giờ của các bạn nữ: phẫu thuật thẩm mỹ, làm tóc tạo kiểu, học trang điểm, mua váy vóc trang sức, thậm chí cả lời nói, suy nghĩ cũng phải khép kín lại, học cách giữ trong lòng thay vì thể hiện. Khoảng thời gian đầu cũng khá vui vì được mọi người nhìn nhận với con mắt khác, được nhiều người để ý và ngưỡng mộ.

Nhưng mỗi một ngày đi học về đều cảm thấy trống rỗng, không biết mình là ai, mình muốn gì, không còn là con nhóc vô tư vui vẻ thoải mái thể hiện bản thân mặc kệ miệng lưỡi người đời. Dần dần tôi cảm thấy ngột ngạt vì lúc nào cũng phải cố trở thành một hình tượng thật hoàn hảo, cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói lẫn hình ảnh của mình trên mạng xã hội vì sợ bị soi xét đánh giá kể cả những khiếm khuyết nhỏ nhất. Tôi bắt đầu căm ghét con người mới này, ghê tởm nó như một thứ gì đó xa lạ, rồi tủi thân khi nhớ lại trước đây một người từng nói với tôi rằng: “Em có vẻ đẹp mà không đứa con gái nào có cả, em có gì đó mang đến cái vẻ mới lạ, tươi mát chứ không đi theo khuôn mẫu hoàn hảo mà nhiều bạn con gái đi theo bây giờ”. Cả những câu hỏi tại sao tôi không cắt tóc ngắn như hồi xưa, tôi chỉ biết trả lời rằng tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng tôi sợ ngoại hình mới của bản thân sẽ không được đón nhận và yêu thích, rằng tôi sẽ lại phải trải qua giai đoạn khó khăn như những năm cấp 2 lần nữa, dù thích lắm đấy nhưng tôi không đủ dũng cảm.

Rốt cuộc tôi đang sống vì tôi hay vì ai đây, thậm chí tôi có còn là tôi không nữa?

Còn tiếp tục…

Previous
Previous

đi tìm tình yêu (bên trong mình)—phần 2: được vá lành

Next
Next

Daisies